Bị nhà chồng ruồng bỏ vì cưới 6 tháng vẫn chưa mang thai

“Con người ta cưới tháng trước tháng sau đã có bụng. Đằng này ba tháng rồi mà vẫn cứ trơ ra. Hay là lại…điếc rồi?” – Bà giận dữ bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Ngân đã tỉnh giấc nhưng vẫn chưa vội dậy. Cô lim dim mắt nhìn quanh phòng: Bàn ghế , giường tủ bằng gỗ sồi trắng ánh lên như ngà dưới ánh sáng mặt trời được lọc qua tấm rèm voan nhẹ. Những đóa hồng nhung bên cửa sổ đang độ tinh khôi. Và cạnh cô, Đức nằm đó, say sưa… viên mãn.
Ngân thấy mình thật hạnh phúc và may mắn. Học xong phổ thông chưa được bao lâu cô đã có người yêu. Đức không những đẹp trai, tốt tính mà lại là con nhà giàu có. Bố mẹ Đức có cửa hàng vàng bạc trên một con phố sầm uất của thủ đô.
Là con một nên Đức được chiều chuộng lắm. Học hành chẳng ra gì nhưng bố mẹ chịu khó bỏ tiền ra chạy nên cuối cùng anh cũng có được cái bằng đại học dân lập. Học cho có cái “mác” vậy thôi chứ cũng chả để làm gì. Staples coupons
Từ khi học xong cho đến lúc lấy Ngân, hàng ngày anh chỉ có mỗi một việc là đưa và đón mẹ. Lấy Ngân rồi, anh có thêm việc đưa vợ đi chơi, đi ăn.
Sống với Đức, Ngân được biết nhiều chỗ ăn ngon, nhiều tụ điểm vui chơi của các “cậu ấm, cô chiêu”. Vốn con nhà lao động, nay chẳng phải động chân tay vào việc gì (vì nhà đã có người giúp việc) nên lúc đầu Ngân cũng thấy ngại. PetSmart coupons
Đã mấy lần cô ngỏ ý xin với mẹ chồng cho đi làm thì đều bị bà gạt đi: “Gớm, chị đi làm thì được mấy đồng? Có đủ tiền xăng xe không? Không phải làm gì cả, chỉ cần cho tôi đứa cháu là được rồi, còn đâu tôi lo tất”.

Bị nhà chồng ruồng bỏ vì cưới 6 tháng vẫn chưa mang thai

Bị nhà chồng ruồng bỏ vì cưới 6 tháng vẫn chưa mang thai
Vài lần như vậy, Ngân bắt đầu thấy yên tâm. Cô nghĩ: Cũng phải thôi. Nhà giàu thế này, tiêu bao giờ hết của. Mà nhiệm vụ của mình như thế cũng quan trọng đấy chứ, cần gì phải đi làm nữa! Suy nghĩ như vậy, cô cứ vô tư sống, vô tư ăn, vô tư chơi. Hai vợ chồng hết nhà hàng nọ lại đến quán ăn kia. Rồi sinh nhật, rồi tiệc tùng tối ngày. Cô thấy đời mình như một kỳ nghỉ dài thú vị.
Cứ như vậy khoảng hai, ba tháng. Một hôm cơm nước xong xuôi, mẹ chồng gọi vợ chồng Ngân lại và hỏi chuyện sinh con. Quá hoảng hốt, Ngân ngồi im thin thít. Còn Đức cãi lí nhí: Mẹ ơi, chúng con mới…mới… Nghe chưa hết câu, mẹ chồng đã giận giữ: “Mới mới cái gì? Ngần ấy thời gian mà mày bảo là mới. Con người ta cưới tháng trước tháng sau đã có bụng. Đằng này ba tháng rồi mà vẫn cứ trơ ra. Hay là lại…điếc rồi?” – Bà giằn giọng rồi giận giữ bỏ vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Tối hôm ấy Ngân khóc hết nước mắt. Cô thấy mình bị oan. Cô thấy mẹ chồng quá bất công với cô. Đức thương vợ nhưng chẳng biết làm gì, anh an ủi cô mấy câu rồi lăn ra ngủ. Vốn vẫn còn ở “tuổi ăn, tuổi lớn”, Ngân ấm ức một lúc nữa rồi cũng ngủ nốt.
Sáng ra, Ngân thấy việc mình khóc lóc vật vã hôm trước thật là vớ vẩn. Ừ, đẻ thì đẻ chứ sao. Vợ chồng mình đều trẻ trung, khỏe mạnh cả, chưa đẻ là do chưa muốn đấy thôi. Để ý vào một tý xem. Khéo lại nuôi chẳng kịp ý chứ, Ngân tự nhủ với mình như vậy.
Và từ hôm đó cô bắt đầu chú ý đến chế độ sinh hoạt của hai vợ chồng. Cô bàn với chồng hạn chế những cuộc vui bên ngoài, ăn uống ở nhà nhiều hơn. Nhờ bạn bè tư vấn, cô tự lên những thực đơn giàu dinh dưỡng cho cả hai vợ chồng, hối thúc chồng bỏ cà phê, thuốc lá…
Yêu vợ và lại sợ mẹ, Đức ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự sắp đặt của Ngân. Anh cũng mong đến ngày Ngân có tin vui. Biết vợ chông Ngân “ngoan” như vậy, mẹ chồng không mắng mỏ gì nữa. Song cũng từ đó, Ngân luôn thấy ánh mắt dò xét của bà.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nhưng mỗi lần Ngân mua băng vệ sinh về đều bị bà bắt gặp. Những lúc ấy Ngân như người phạm một tội gì ghê gớm lắm, đáng xấu hổ lắm. Vì thế, cuộc sống của Ngân luôn căng thẳng. Cô ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, lúc nào cũng mong đến cái ngày mình “thấy trong người khang khác”.
Thế nhưng, đã qua đi hai kỳ “đèn đỏ” nữa rồi mà vẫn chẳng có gì đổi khác. Biết là tâm trạng buồn bã có thể ngăn trở quá trình thụ thai, song cô không thể nào bắt mình vui lên được. Mỗi ngày qua đi thì nỗi lo sợ của cô lại tăng thêm. Trước thì cô chỉ ngạc nhiên tại sao mình chậm có thai. Song bây giờ cô bắt đầu lo ngại: liệu điều lo lắng của mẹ chồng có thành sự thật? Cô đếm lùi từng ngày. Và đến buổi sáng hôm đó…
Khi tỉnh dậy, cô mừng rỡ khi thấy mình không ”bị”. Mừng, nhưng chưa dám tin, cô chơi trò “bói hoa cúc”: có, không, có, không, có…Những cánh hoa cúc rơi lả tả theo trống ngực hồi hộp của cô. Thế rồi, tim cô đau nhói khi cánh hoa cuối cùng rơi cùng với tiếng “không”.
Trưa hôm đó cô lại cần đến băng vệ sinh, trò chơi thời con gái đã linh nghiệm. Cô hoảng loạn thực sự. Nhưng cô lại tự trấn an mình: Kệ, chỉ cần mình không nói ra, không cho ai biết là được. Thế rồi, từ lúc đó đến tối, mỗi lần vào nhà về sinh là cô lại cẩn thận nhìn quanh, không để cho ai bắt gặp. Bữa tối trôi qua bình yên, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, sau bữa tối, mẹ chồng gọi hai đứa ra “để nói chuyện”. Chỉ nghe ba từ đó cô đã thấy rụng rời, đầu óc quay cuồng khiến cô đứng không vững. Sau khi hai đứa ngồi xuống, mẹ chồng bắt đầu nói. Bà kể nhà bà hiếm hoi, bà phải vất vả ra sao bà mới có được Đức.
Dòng giống nhà bà có được tiếp tục hay không là nhờ ở Đức. Bà kể bà cưới Ngân về là để “đẻ cho bà một đàn cháu” chứ không phải để Ngân cứ “trơ thổ địa” ra thế này. Rồi bà nói huỵch toẹt ra là nhà bà không nuôi báo cô một đứa “điếc đặc” như thế.
Bà nói một thôi một hồi, không hở ra một chút nào. Rồi bà hỏi: Thế bây giờ anh chị định thế nào? Cả ngân và Đức đều ngẩn người ra không biết nói sao. Cuối cùng bà kết luận: Nếu cô có thương yêu thằng Đức thì cô hãy buông tha nó ra, để nó còn đi lấy người khác, nó phải lấy người sinh con cho nó, sinh người nối dõi cho cái nhà này.
Ngân thực sự bị sốc, cô không tin vào tai mình nữa, cô muốn gào lên: Mẹ định đuổi con ư? Vì con chưa đẻ được ư? Chúng con mới cưới nhau có sáu tháng thôi mà? Nghĩ vậy, nhưng cô không còn đủ sức mà thốt lên một lời nào. Cô nhìn Đức cầu khẩn. Đức nói yếu ớt : Mẹ, sao mẹ lại…? Mẹ làm sao?- Ngân giật mình vì tiếng quát của mẹ chồng, còn Đức thì im bặt, quay sang hướng khác.
Rồi mẹ chồng cô lạnh lùng nói từng tiếng một: Ngày mai anh Đức mời ông bà thông gia đến cho tôi nói chuyện. Còn cô, chuẩn bi quần áo rồi sẽ về cùng ông bà luôn. Tôi đã quyết định rồi, cứ thế mà làm. Sephora coupons
Rời khỏi nhà chồng đã ba tháng mà đến bây giờ Ngân vẫn chưa hết bàng hoàng. Một năm cho một mối tình và sáu tháng cho một cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi. Cô cứ day dứt không thôi với câu hỏi: Mình đã làm gì, đã phạm sai lầm gì để phải chịu kết cục cay đắng như thế này..?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *